Thứ Tư, 19 tháng 9, 2007

Phần 3

Chiếc xe buýt thắng gấp cùng tiếng kèn in ỏi khiến Quyên giật mình tỉnh giấc , cô bé nhau mày , đầu cô bé nhức như búa bổ , dụi nhẹ đôi mắt , Quyên nhìn ra cửa sổ , cùng đã gần tới trạm.... ngáp 1 hồi thật dài , Quyên xách cái túi , uể oải đứng dậy tiếng ra cửa xe , chờ dừng..... Xe dần chậm lại với cái cánh cửa rỉ cũng mở dần ra , đợi xe dừng hẳn , Quyên từ từ bước xuống , vừa xuống xe , cô bé đã bị nắng chiếu thẳng vào mắt , cái nắng gay gắt làm Quyên càng thêm khó chịu , lấy tay đập vào trán như muốn làm văng đi cơn nhức , Quyên gắng bước thật nhanh , sau giấc ngủ vừa rồi trong đầu Quyên bây giờ , mọi chuyện khi nãy thật mờ ảo làm sao....

.......

Băng qua con hẻm nhỏ đến chỗ ngã 3 xảy ra tai nạn khi nãy , chân cô bé bỗng nhiên khựng lại , đưa mắt ngắm nhìn mọi vật .... từ bầu trời trên cao đến những chiếc lá vàng rụng rơi dưới con đường ... lòng cô bé bất chợt thấy đau , cái hình ảnh khủng khiếp khi nãy bỗng hiện về , Quyên cảm thấy sợ , đầu cô bé lại nhức....-"..đi đi...cái hình ảnh đó... mình không muốn nhớ!"- lấy hai tay ôm đầu , cô bé lẩm nhẩm 1 mình , có xua đi cái khoảng khắc kinh hoàng đó....
-Này , cô bé sao vậy?-1 giọng nói vang lên xé tan cái hình ảnh đang hiện về trong Quyên , đó là 1 cô công nhân quét đường với 1 quyển sổ nhỏ màu xanh trên tay , chìa cuốn sổ về phía cô bé , cô ấy lại hỏi- phải của em đánh rơi không?
Nhìn cuốn sổ lạ , Quyên toan trả lời không thì ....bỗng nhiên , cô bé phát hiện ra 1 dòng chữ nhỏ trên bìa sổ ... hình như là chữ... "Minh"-" tên cậu ấy.... phải của Minh không nhỉ?"-cô bé tự hỏi , có lẽ ... cần phải xem kĩ hơn , nghĩ đến đó , Quyên vội lên tiếng:
-Em không rõ , mà hình như...-cô bé chợt ngập ngừng- chị cho em mượn 1 lát.....
Nhận lấy cuốn sổ từ tay cô công nhân , Quyên vội mở ra đọc....

Ngày.. tháng...năm....
Nhật kí thân mến!....

"Là nhật kí à?"-Quyên khựng lại-"có nên đọc không đây?"-cô bé bặm môi suy nghĩ ... nhưng...như bị sự tò mò điều khiển , vả lại , trong cuốn sổ đó , cô bé thấy tên mình hình như xuất hiện rất nhiều , Quyên lại từ từ mở sổ , từng trang... thật nhẹ nhàng , cô bé đã đọc , đã mỉm cười... và khi gấp trang cuối cùng lại , cô bé đã 1 lần nữa rơi nước mắt... là nước mắt hạnh phúc... cuốn sổ đúng là của Minh , những dòng nhật kí đúng là cũng của Minh , và sự thật về tình cảm của Minh đối với Quyên , cũng nằm cả trong này.... những dòng chữ nhỏ bé , ngắn gọn mà cũng đủ sức làm 1 người-Quyên đây cảm thấy hạnh phúc đến tuyệt vời....

"Minh...cậu ngốc... ngốc lắm!"....lấy tay quệt hàng nước mắt , Quyên bất chợt nói thầm ..."đây mới là sự thật phải không?" Quyên tự hỏi 1 mình , à không , sẽ không phải là tự hỏi nếu có Minh ở đây....

Chỉ trong 1 giây phút thôi , chỉ là mấy dòng chữ thôi mà đã làm mọi thứ quanh Quyên giờ đây như đã biến đổi rất nhiều.... đẹp hơn , kì diệu hơn... như cái giấc mơ đẹp đang trở về ....
Quyên đang không thể tin được , thời gian qua , sao cô bé có thề mù lòa đến như vậy... Minh vẫn cứ quan tâm , yêu thương cô bé đến thế... mà sao Quyên lại không nhận ra , vẫn cứ đinh đinh giữ trong lòng cái câu trả lời không chút gì là thật đó .....

Trời bỗng khuất nắng , gió kéo đến càng nhiều , lá khô trên cành bay phất phới như 1 cơn mưa màu vàng tuyệt đẹp...

Quyên ghì chặc quyển sổ vào lòng ...rồi bất chợt mỉm cười , 1 nụ cười xen lẫn chút buồn.... những dòng đó không những làm cô bé hạnh phúc mà còn làm cô bé cảm thấy bất ngờ nữa , bất ngờ với Minh , với những chuyện vừa qua ... mà cũng vừa cảm thấy thất vọng , cũng với mọi thứ...nhất là với mình , cái cách suy nghĩ đơn giản , ngốc nghếch của mình .... và những câu hỏi tại sao cũng bắt đầu hiện ra... cô bé không hiểu tại sao Minh lại phải 1 mình chịu đựng gần như tất cả như vậy? Tại sao Minh không chịu nói rõ từ đầu? để Quyên cứ phải tin vào 1 sự thật ảo như thế... để 2 người cứ phải xa lánh , tránh mặt nhau... ..để rồi lại cứ phải khóc.... Tại sao?....

1 giọt nước mắt vô tình nào đó lại bất giác rơi....và 1 cơn gió lành lạnh cuốn Quyên về hiện tại , lau nhẹ hàng nước mắt , Quyên lặng bước quay đi... "Minh...ngày mai nhất định cậu phải tỉnh..." cô bé chợt khẽ thầm với 1 nụ cười hạnh phúc....
Gió lại cứ thổi mang theo những tiếng xào xạt của lá ... cảnh vật trông thật buồn , có thể cũng là lãng mạn , nhưng với Quyên bây giờ....chẳng có cái gì là buồn và tồi tệ cả.... thế nên , cái cảnh vật này và tất cả quanh Quyên đều đang rất lãng mạn , hạnh phúc.... tất cả như quay về cái buổi chiều hôm đó.... buổi chiều với những khoảng khắc khiến lòng Quyên đến giờ vẫn thấy hạnh phúc dâng trào.....

=================================================================

Sáng hôm sau....

1 buổi sáng đẹp với bầu trời xang biếc không gợn chút mây , Quyên tỉnh dậy sau cái lay mình cùng giọng nói nhẹ nhàng của mẹ , uể oải gượng người ngồi dậy , Quyên ngáp 1 tràn thật dài rồi lấy tay dụi mắt , cố làm tan đi cơn buồn ngủ...."..trời sáng nay đẹp quá!.."-cô bé chợt quay nhìn ra cửa sổ ... buổi sáng tinh mơ với 1 màu trời trong như thủy tinh.... Quyên hít 1 hơi thật dài , không khí trong lành từng làn luồn vào cơ thể làm cô bé thấy thoải mái vô cùng , cơn buồn ngủ đó tan đi thật mau , Quyên trở mình đứng dậy , bỗng , tay cô bé chạm phải 1 vật gì , khẽ quay người nhìn lại....Quyên lại mỉm cười.... thì ra là quyển sổ đó , Quyên đã đọc đi đọc lại những dòng đó cả đêm qua , cứ sợ nó lại không thật...., cúi xuống nhặt quyển sổ , nâng niu nó trong bàn tay , rồi lại vuốt nhẹ từng trang giấy , lòng Quyên chợt dâng niềm hạnh phúc ngập tràn.... gấp nhẹ quyển sổ , Quyên cẩn thận bỏ nó vào cặp , ngăn kín nhất , rồi cô bé nhẹ khóa cặp và nhanh chân chuẩn bị dụng cụ đi học... lại 1 ngày mới bắt đầu.....
...với thật nhiều điều mới....
Bước đi trên con đường nhỏ đến trường , lòng Quyên chợt thấy vui vui , cảnh vật hôm nay thật đẹp , chắc tại cô bé đang thấy hạnh phúc!
Nắng bắt đầu lên ươm vàng cảnh vật , từng hạt nắng lấp ló trong tán cây xanh nhìn trông thật dễ thương.... nó như thêm vào cái rạo rực trong Quyên .... ước chi buổi học hôm nay qua đi thật nhanh , để Quyên được gặp Minh , lại nhìn khuông mặt Minh với niềm hạnh phúc bây giờ là sự thật.... giấc mơ đẹp đã thành rồi , chỉ ước Minh tỉnh lại thật mau , để Quyên có thể thổ lộ hết... mọi nỗi niềm bấy lâu......

....................

5 tiết học trôi qua thật mau....
....................

Tiếng trống dài kết thúc buổi học bỗng chóc vang lên , tiếng trống mà Quyên khắc khoải mong chờ , nhanh tay thu dọn tập vở , Quyên chạy nhanh ra cổng... "vẫn chưa có ai xuống.."-cô bé nhìn quanh-"..mình là người đầu tiên à?.."-cô bé bỗng thấy buồn cười
Đi nhanh qua con hẻm nhỏ , Quyên chạy nhanh đến trạm xe buýt , nắng bây giờ đã lên nhiều , xích lại gần gốc cây , Quyên lặng nhìn theo dòng xe qua lại , chờ bóng dáng của chiếc xe buýt....chiếc xe sẽ đưa Quyên lại gần Minh... lòng Quyên bỗng nôn nao lạ , cả cái niềm hi vọng sẽ thấy lại nụ cười của Minh cũng chóc dâng trào.....

-"Sao mà lâu quá..."-cúi nhìn đồng hồ , Quyên lầm bầm , chỉ mới 5'....mà lại thấy như rất lâu
Đặt cặp xuống đất , cô bé lại khẽ nhau mày -"bây giờ mà bắt mình chờ...." rồi lại nhìn bâng quơ sang bên kia đường , cái chỗ dành cho dân thượng lưu với khu thượng mại sầm uất , khác hẳn bên này , bên đó có quán nước , có siêu thị , lại có cả khu vui chơi , đương nhiên tất cả đều thật đắt đỏ , đưa mắt nhìn quanh cái khu sang trọng đó , Quyên bỗng nhiên giật mình...." có phải... bác ấy không nhỉ?"-người đàn bà áo đỏ đang ngồi uống nước với 1 người đàn ông , bà ấy nhìn rất giống mẹ Minh ...-"phải bác ấy không nhỉ? mà tại sao bác ấy lại ở đây? giờ này? mà không phải trong bệnh viện?" , bao nhiêu câu hỏi bỗng chóc hiện ra trong đầu Quyên ... cô bé gắng nhìn thật kỹ người đàn bà nọ , bỗng nhiên , bà ấy quay sang hướng của Quyên , như cảm nhận có ai đó đang soi mó mình , bà cùng người đàn ông kia chợt đứng dậy đi thật nhanh vào trong khu mua sắm với đôi mắt láo liếc nhìn chừng
-Ơ...-Quyên ngạc nhiên nhìn theo-...sao tự nhiên lại....
Tinnn!! Tiếng kèn vang dội của xe buýt vang lên , Quyên giật mình quay lại , nhanh tay vẫy , xe dần dần chậm lại... Quyên bước lên , lại ngồi vào cái chỗ hôm trước....nhưng với tâm trạng khác nhiều...
..................

Chiếc xe chạy nhanh qua từng còn đường nắng trải , rồi dừng lại trước cổng bệnh viện , bệnh viện hôm nay có vẻ đông đúc như lại có thêm nhiều bệnh nhân , cái tháng mưa nắng thế này mà...

Quyên bước xuống xe rồi đi vào bệnh viện , nhanh qua cái hành lang đó , xa xa , cánh cửa phòng Minh dần hiện rõ ....lòng cô bé lại bất giác nôn nao...": Minh tỉnh chưa nhỉ?" ...cũng có chút hồi hộp ... còn vài bước nữa là đến trước phòng , không khí trong phòng vẫn yên ắng , không tiếng nói nào....
"Không lẽ....cậu ấy chưa....."-Quyện bậm môi...lo ra vẻ , rồi đẩy cửa bước vào phòng...


Căn phòng hôm nay không mù mờ như hôm trước , nó có thêm 1 chút ánh nắng từ ô cửa kính đã được vén màn , bên trong , cạnh giường , bóng 1 người đang ngồi ...là 1 người đàn ông , nghe tiếng đẩy cửa , ông ta liền quay lại:


-Ai đó?


Nghe tiếng kêu , Quyên chợt giật mình-..vâng..chào bác...cháu là Quyên , bạn của Minh ạ!-cô bé bẽn lẽn trả lời


-À..-người đàn ông gật gù-...cháu ngồi xuống đi-rồi chỉ tay vào cái ghế đối diện


Quyên từ từ đi lại gần cái ghế-"người đàn ông này là ai nhỉ..?"-rồi lại len lén nhìn người lạ mặt này , ra vẻ dè chừng...


-Bác...bác là....-Quyên lại ngập ngừng


-Bác là bố Minh..-người đàn ông trả lời , mắt vẫn đăm nhìn và tay vẫn vuốt bờ tóc mái của đứa con trai...


Quyên ngồi xuống ghế , cẩn thận đặt cặp lên cái bàn trống bên cạnh , rồi cũng đưa mắt nhìn Minh... cậu bé vẫn chưa tỉnh... Quyên bỗng thấy buồn buồn trong lòng , từ sáng đến giờ cô bé đã hi vọng.. thế mà.... nhưng , dù chưa tỉnh , mặt Minh vẫn đã tươi lên nhiều , không còn xanh xao nữa . Lén lén đặt tay lại gần cánh tay Minh , Quyên chợt như nhớ ra điều gì , cô bé bỗng ngước lên , hỏi:


-Bác à , sáng nay bác sĩ có nói tình hình của Minh không bác?


Người đàn ông cũng quay lên nhìn Quyên , với cái giọng trầm trầm , ông ta đáp:


-Có đỡ hơn hôm qua 1 tí cháu à!-rồi ông cúi xuống và lại khẽ...-Quyên này....


-Vâng


-...cảm ơn cháu nhé....


-Vâng.. gì cơ ạ?-Quyên ngạc nhiên-sao tự nhiên lại.....


-Ừ...- ông ta ngập ngừng rồi ngước nhìn thẳng vào mắt Quyên-.. bác đã nghe Minh kể nhiều về cháu....


.....-nghe đến đấy , cô bé chợt lặng câm....


-...nó nói nhiều lắm , có bảo.... nó thích cháu nữa ....-ông ta tiếp , miệng tự nhiên lại mỉm cười


-..gì..gì cơ ạ?-Quyên chợt bối rối... mắt bắt đầu đưa nhìn bâng quơ


-... trong thời gian quen cháu , bác thấy nó vui hơn hẳn , chưa bao giờ bác thấy nó cười nhiều đến vậy , lại còn hay hát nữa ...-nói đến đây , cả hai người bỗng phì cười


Kéttt- 1 cánh tay đẩy mạnh cửa và 1 giọng nói chợt vang lên ngắt ngang câu chuyện :


-Thì ra là chị à?


1 cô bé với khuông mặt hậm hực bước vào

Cô bé là Linh , em cùng mẹ khác cha với Minh , là 1 cô bé có nội tâm khá tốt , nhưng bề ngoài thì cực kì bướng bỉnh , nghịch phá và hay làm những chuyện điên rồ , Linh đã từng công khai với mọi người rằng....mình thích Minh , mặc dù biết rõ , 2 người chỉ là anh em...



-Linh ! Con đến khi nào vậy?-bố Minh bỗng đứng dậy

-Tôi đứng ở ngoài nãy giờ.. mà tôi đến cũng phải bảo với ông sao?-cô bé cáu kỉnh đáp , đúng là 1 cô bé hỗn láo , quăng giỏ qua 1 bên , Linh bước lại gần Quyên-thì ra.... vì chị mà anh ấy không thích tôi.....?-nhìn Quyên bằng đôi mắt ghen ghét , Linh hầm hừ

-Hở?-Quyên giật mình , nãy giờ...từng động tác của Linh đều làm Quyên thấy choáng ngợp , 1 cô bé chắc cũng mới 14,15 tuổi với vẻ mặt còn non nớt , thế mà trang phục của Linh và cái cách dùng lời ăn tiếng nói đó như là của 1 bà chị ăn chơi đã bước qua nhị tuần...- ...cô bé này... sao hỗn quá vậy?-Quyên khẽ nhau mày , nhìn Linh

-Hả?-nghe nói , Linh quay phắt lại-Bà chị nói cái gì?-đá mạnh đôi giày cao gót vào ghế của Quyên , Linh lớn tiếng-tôi vậy đó thì sao? đỡ hơn cái thứ cướp người yêu như chị!

-Cô bé..sao mà.....-Quyên vội chựng người , cái đá của Linh suýt làm Quyên ngã

-Tôi sao?-Linh khẽ lườm Quyên bằng 1 cặp mắt sắt đá....

-2 đứa thôi đi!-bố Minh đi nhanh lại can giữa 2 đứa con gái-Linh... con đi ra ngoài đi....

-Hứ! Tôi không ra!-Linh lại nghêng ngang cái mặt rồi ngủng nguẩy đi tới giường của Minh

-Cẩn thận đấy-ông bố quay lại nhìn Linh-anh nó đang bệnh đấy!

-Biết rồi!-Linh quay nhìn ông bằng nửa con mắt , trả lời cho có rồi nhảy phịch xuống tấm nệm , hai bàn tay vuốt đôi má rồi ôm chầm lấy Minh-...anh...mấy bữa nay không có anh Linh buồn quá!-cô bé thủ thỉ rồi quay sang nhìn Quyên với cái nhìn chọc tức , cô bé biết tỏng , mặt của Quyên đang đỏ cả ra vì ....ghen , thấy Linh đang ngóng nhìn , Quyên tỏ vẻ như không có gì , nhưng hình như không thành công.... còn Linh thấy thế lại khoái ra mặt , càng ra vẻ gần gũi với Minh hơn...

Như đã không chịu nổi , Quyên cố kìm giọng , rồi khẽ xin phép ra ngoài , vừa đi được vài bước , thì bỗng từ cửa , 1 cô y tá bước vào với 1 tờ thông báo:
-Thân nhân bệnh nhân Lê Tú Minh lên phòng trực nhận thuốc-rồi cô ta toan quay đi thì chợt như phát hiện điều gì , cô quay lại , nhìn thẳng vào Linh-..cô bé.... cậu ấy đang đau đấy! Đừng có.....ôm chặc như vậy-xong cô ta quay đi với nụ cười nhếch mép
Hình như biết mình vừa bị chọc , Linh liền ngồi thẳng dậy , mặt đỏ bừng , rõ là cô bé chỉ muốn làm Quyên tức thôi... không ngờ , bên cạnh , Quyên và người đàn ông bố Minh đang nhìn Linh cố nén cười , Linh cũng biết.... cô bé đứng dậy , ho lấy giọng rồi với cái giọng lãng , cô bé hối thúc người bố và tay thì đẩy ông ra cửa :
-Ông đi đi kìa! Đi lấy thuốc về cho anh tôi! Mau lên!
Bị đẩy vội , ông chỉ kịp khà cười với cái trò lãng của Linh và gửi Quyên 1 cái nhìn trông cậy, như hiểu ý , Quyên nhìn theo , khẽ gật đầu ....
Đẩy ông bố ra xong , Linh đóng sầm cửa lại , rồi cũng lại cái kiểu ngún nguẩy đó , cô bé đi đến rồi lại ngồi phịch xuống giường , nhưng lần này cô bé không ôm chằm lấy Minh như khi nãy nữa , chỉ ngồi nhìn ...
Quyên cũng đi vào , nhẹ ngồi xuống ghế , rồi cũng lặng nhìn Minh , trong khoảng khắc cúi mặt , mắt Quyên lướt nhanh qua Linh , Quyên cảm nhận thoang thoáng được....Linh ngồi đăm như thế nhìn.... cũng thật dịu dàng .... Vài phút trôi qua mau , 2 cô bé cứ ngồi như vậy , trong lòng đều thầm mong Minh tỉnh dậy....

Chợt , trong không gian im lặng , Linh bỗng cất tiếng hát , với 1 giọng thật buồn , ánh mắt cũng vậy... như bao nỗi nhớ về Minh mấy ngày qua cứ đổ cả vào đó .... Quyên bất giác ngước nhìn Linh.... hình như mắt Linh đang ứa nước....tự nhiên lòng Quyên cũng thấy buồn buồn , nhẹ đứng dậy , đặt tay lên vai Linh , Quyên khẽ hỏi:
-Em sao vậy? lo lắng đến vậy à?
-Không...-Linh cố nén tiếng nấc , tay dụi đi những giọt nước mắt-...tôi chỉ.... tại sao....-giọng cô bé lặng dần như bị những tiếng nấc chen ngang
-... em ... cứ nói đi , có chuyện gì mà khóc vậy?..-Quyên chợt muốn an ủi cô bé
-......
-..em.... nhớ Minh à?
Hình như đã bị nói trúng , Linh khẽ gật đầu....
-Chỉ mới mấy ngày thôi mà... làm gì mà khóc dữ vậy?-Quyên mỉm cười hiền , rồi ngồi xuống bên cạnh Linh , nhưng , bỗng nhiên , Linh đứng bật dậy , mắt dàn dụa nước:
-Sao...sao chỉ biết là mấy ngày? Chị biết gì mà nói? Tôi đã xa anh ấy cả tháng nay....giờ... gặp lại anh ấy lại ra thế này....-nói đến đó , Linh bậm miệng cúi mặt nức nở khóc....
-Chị....-Quyên thoáng chút ngỡ ngàng-... xin lỗi , tại khi nãy.... chị thấy em vui.....
-Vui?-Linh nhếch mép-...trước mặt ông già ấy.... tôi có thể khóc sao?
-Sao vậy? Ông ấy không phải bố em à?-Quyên ngạc nhiên
-Không , cả dòng họ ông ấy , họ ghét bỏ tôi.....
...... cả 2 bỗng im lặng......
Quyên bây giờ muốn hỏi thật nhiều điều , nhưng thấy Linh như thế nên thôi.... Linh thì đã có vẻ bình tĩnh hơn , cô bé đã kìm được tiếng nấc ... lặng 1 lúc , cô bé quay nhìn Quyên , hỏi , bằng cái giọng như đang đi guốc trong bụng:
-Chị đang thắc mắc tôi là gì của anh ấy hả?
-Hở?..-bị đoán trúng tim , Quyên chợt giật mình-...ừ.....
Lại nhìn bâng quơ đâu đâu , Linh đáp:
-Anh em cùng mẹ khác cha
-Hả? cùng mẹ khác cha...-Quyên ngạc nhiên- ...thì ra bác ấy , mẹ Minh.... bác ấy lại như thế à.....-Quyên ngậm ngừng , người đàn bà 2 chồng... đúng là 1 người đáng chê trách.... Quyên cảm thấy hơi thất vọng
-Như thế là thế nào?-Linh bỗng nheo mắt vẻ tức giận-sao ai cũng nói mẹ tôi như vậy? Bà ấy kết hôn với ông già kia chỉ là bị ép buộc thôi mà......bà ấy cũng phải đi tìm 1 tình yêu chứ?
-Ừ...nhưng đã kết hôn rồi thì.... mà thôi-Quyên vội đổi chủ đề để không khí bớt căng thẳng-...chắc.... em bị họ nội bên này .... ghét lắm nhỉ?
-Chị cũng biết à-Linh khẽ...với nụ cười buồn-..nhưng...tôi vẫn tự hào vì tôi được sinh ra trong tình yêu thật sự , mà , tôi làm gì mà phải kể nhiều chuyện thế cho chị nhỉ?-cô bé nheo mắt , tự hỏi
-À...ừ....-tự nhiên Linh lại .... Quyên ậm ự-..thì thôi vậy..-rồi Quyên quay đi , im lặng vài phút , chợt cái hình ảnh người đàn bà áo đỏ hiện về trong Quyên-"có phải bác ấy không nhỉ?"-và câu hỏi đó cũng vậy , khẽ đưa mắt nhìn Linh-"hay mình hỏi cô bé này thử ....?"-Quyên thầm nghĩ... rồi lại lên tiếng:
-À... em này!-Quyên khều nhẹ Linh
-Gì?
-Bác ấy...mẹ em đấy.... sáng nay đi đâu rồi? Sao không ở bệnh viện?
-Đến tiễn bố tôi
-Có phải...bác ấy đã mặc áo đỏ và... có đi qua khu thương mại Hoa Viên[ chỗ đối diện trạm xe khi nãy] không?
-Hả?-Linh chợt nhìn bằng cặp mắt ngạc nhiên-Sao...sao chị biết?
"Vậy là đúng rồi..."-Quyên cười thầm-Tại khi nãy chị tình cờ gặp
-À...-Linh gật gù , định nói thêm điều gì thì bỗng....

Kính kong... chuông đồng hồ chợt reo lên....
Giật mình , Quyên vội ngước nhìn , đã 2 giờ...-“2 giờ rồi sao...chết thật!”-Quyên đã hẹn với mẹ hôm nay sẽ về sớm ... bố Minh vẫn chưa quay lại , không lẽ... cứ để cô bé này 1 mình vậy sao? Quyên đã lỡ gật đầu với bố Minh rồi.... nhưng ....
-Chị sao thế?-thấy Quyên có vẻ lo lắng , Linh khẽ hỏi
-À...Linh này... em... ở đây trông Minh được không?-Quyên quay nhìn Linh , bằng 1 ánh mắt nhờ cậy
-Chị....về à?
-Ừ...
-Vậy cứ để đấy tôi-trả lời như vậy , nhưng ánh mắt Linh thì có vẻ hơi lo lo...lỡ mà Minh bất chợt có chuyện gì thì không biết.... Linh sẽ cuống lên mất
Quyên thì không để ý điều đó , cô bé quay đi , đến chỗ cái bàn nơi khi nãy cô bé để cặp ...thì bỗng... Quyên sực nhớ về quyển sổ-“Quyển sổ đó.. làm sao bây giờ? Minh vẫn chưa tỉnh mà....thôi thì , đành để mai vậy”-tóm lấy cái cặp , Quyên bước đi
Ra đến cửa , chợt , Linh đuổi theo kéo lấy tay Quyên , như vừa nhớ ra điều gì muốn nói , Linh vội :
-Chị! Ở lại 1 tí , tôi...có chuyện muốn nói....-rồi cô bé lẩm bẩm-có nên nói không đây?
Quyên ngạc nhiên-Có chuyện gì vậy?
-À ừm...-Linh ngập ngừng , rồi bỗng nói lớn-chị với anh tôi , 2 người đừng có gặp nhau nữa!
-Hở-Quyên thoáng ngỡ ngàng rồi bỗng cảm thấy bực bội-“cái cô bé này... lại muốn thêm chuyện gì nữa đây!”-Quyên nghĩ thầm , khẽ nhau mày-“chỉ là em gái sao mà cứ thích xen vào chuyện của anh mình vậy?...”-cố nén vẻ mặt khó chịu , Quyên hỏi lại-Vì sao?
-Thì thì...-Linh chợt im lặng..-.. thì chị cứ biết là tôi không muốn đi!-Linh như không muốn nói nhiều nữa , cô bé dùng tay cố đẩy Quyên ra khỏi cửa
-Cô bé...-Quyên hầm hừ , nét khó chịu đã lộ rõ lên mặt-“cô bé này có quyền gì chứ?”-đẩy tay Linh ra, Quyên nói lớn-sao em cứ thích làm chuyện điên rồ vậy?
-Hả?-Linh chợt nheo mắt-chuyện điên rồ?
-Em với Minh chỉ là anh em thôi , em không có quyền xen vào chuyện của Minh nhiều như vậy , cậu ấy mà biết... thì sẽ khó chịu lắm đấy , lại còn bảo em thích cậu ấy , làm sao được....
-Làm sao là làm sao-Linh ngắt ngang lời Quyên-tôi chỉ nói thật lòng mình thôi , mà ai mới làm anh ấy khó chịu?...-cô bé chợt lặng-....bộ chị tưởng....trong thời gian quen chị anh ấy hạnh phúc lắm sao?
-.....-Quyên câm bặt....-“hạnh-phúc-lắm-sao...”-lời của Linh , sao mà... Đúng là trong khoảng thời gian quen nhau , 2 người đã khóc thật nhiều , nhưng...mọi chuyện đã qua cả rồi mà?...
-...anh ấy đã đau khổ nhiều rồi ...từ nhỏ... vì có 1 gia đình không hạnh phúc-Linh tiếp lời-..thế mà bây giờ lại là chị...-giọng Linh như xen tiếng nấc-..từ cái ngày nghe anh ấy gọi tên chị.. trong nước mắt... , tôi đã muốn gặp chị để nói những lời này... bây giờ thì được rồi....-Linh cúi mặt , lại khẽ-..tôi mong chị hiểu....


“hiểu? phải hiểu như thế nào đây?”-mắt Quyên chợt đỏ hoe...cô bé vẫn lặng câm...
Tại sao cái cuộc đời này cứ thích trêu đùa Minh và Quyên vậy nhỉ? Giấc mộng đẹp vừa mới trở về
hôm qua mà hôm nay lại gặp phải thử thách....
2 cô bé lại tiếp tục im lặng , bầu không khí cũng lại ngộp ngạc hơn ....

Vài phút trôi qua...

-Chị..về đây!-Quyên bỗng lên tiếng , rồi quay mặt , giấu đi những giọt nước mắt đang ứa đọng trên mi , toan bước đi thì bỗng... 1 giọng nói quen thuộc bất giác vang lên....
-Tôi..tôi đang ở đâu đây?-phía góc giường tối , Minh đang cố gượng người ngồi dậy , 1 tay ôm lấy đầu , mặt cậu nhăn lại , có vẻ khó chịu lắm
-Minh!-cả 2 cô bé bất giác đồng thanh , rồi cùng chạy đến bên Minh
-Anh! Anh tỉnh rồi!-nắm nhanh lấy tay Minh , Linh chợt mừng đến chảy nước mắt
-.....-còn Quyên thì cũng rất vui .. đến nỗi không thốt nên lời
-Quyên...-thấy Quyên , mặt Minh thoáng mừng , nhưng như bị cơn đau đầu hành hạ , cậu lại nằm phịch xuống , tay ôm đầu...khẽ ..ư ....
-Minh! Cậu có sao không? thấy trong người sao rồi?-nhìn Minh như vậy , Quyên chợt thấy lo
Gắng ngước mặt nhìn Quyên , Minh cười:-Tớ ổn...
-Ổn ư?-Quyên nhau mày-cái cậu này...thế mà ổn à...-rồi quay nhìn Linh-em đi báo với bác sĩ nhé!
-Hả...-Linh ngước mặt lau hàng nước mắt rồi cũng ậm ự quay đi
.....


Theo chân Linh ra khỏi cửa , bốn mắt chợt quay lại nhìn nhau... phòng lại chỉ còn 2 người trong không gian vắng lặng....
Minh đã nắm chặc tay Quyên từ khi nào không hay... cậu nắm chặc như sợ lại mất Quyên lần nữa... tất cả mọi chuyện trước kia bây giờ Minh không còn tâm trí để nhớ , điều duy nhất cậu nhớ bây giờ là... : không được lại để mất Quyên
...vài phút trôi qua , 2 người vẫn vậy , nắm tay thật chặc như thế , điều muốn nói thì dâng thật nhiều , nhưng... nói được thì chẳng bao nhiêu....
.....


-À..này...-2 người bỗng bất giác đồng thanh sau 1 hồi ấp úng
-.. à.. cậu nói trước đi..-Quyên khẽ cười , nhường lời cho Minh
-..à..ừ...-như vẫn còn e ngại điều gì , Minh ngập ngừng , rồi khẽ-Quyên này....
-Hả?
-à...-Minh chợt im lặng , hình như cậu đang có điều gì khó nói...
-Cậu sao vậy?-Quyên khều nhẹ Minh-nói đi chứ!
-Là...là tớ....-mắt nhìn bâng quơ , Minh ấp úng-...tớ muốn nói là...là... tớ xin lỗi....
-Xin lỗi?-Quyên bỗng ngạc nhiên-về cái gì cơ?
-Về... tất cả...-Minh chợt chậm rãi , lại đưa mắt nhìn Quyên , cậu khẽ-..là.. thời gian qua... tớ đã....
-Cậu định nói về chuyện buổi chiều đó ư?-Quyên ngắt lời Minh , rồi không đợi Minh trả lời , cô bé vội kéo chiếc cặp lại gần
-Cái gì trong đó vậy?-Minh hỏi , giọng ngạc nhiên-h..hả....-rồi lại chuyển qua ngỡ ngàng khi thấy Quyên rút từ đó ra ... quyển sổ màu xanh..-s.sao.. sao cậu có nó?
Ngước nhìn Minh , Quyên mỉm cười , dúi vào tay cậu quyển sổ-Là tớ vô tình nhặt được..-cô bé tiếp lời-..tớ...đã biết cậu định nói gì rồi.....
-Cậu đã đọc hết rồi sao?-lật từng trang giấy , mặt Minh vẫn chưa hết ngạc nhiên
-à...ừ...-Quyên chợt cúi mặt-tớ..tớ xin lỗi , tớ không cố ý , tớ chỉ muốn biết của ai.....
-à...không sao... –đặt quyển sổ qua 1 bên , Minh đặt tay lên tay Quyên -..biết rồi cũng tốt , tớ cũng muốn nói hết...-rồi cậu chợt nở nụ cười trên khuông mặt hẳn còn mệt mỏi-...không sao cả đâu! Mà Quyên , cậu sao thế?
Quyên vẫn cúi mặt , hình như đang thút thít khóc-..cậu thật là...-giọng cô bé bỗng dưng xen đâu tiếng nấc-..sao lại... sao lại ngốc thế! Cứ giữ 1 mình trong lòng thế thì sao mà chịu nổi!!-đưa đôi mắt dàn dụa nước nhìn Minh , cô bé lấy tay đánh vào ngực cậu-Đồ ngốc! Đồ ngốc! Cậu đúng là ngốc mà!!
Cứ mỗi tiếng “ngốc” của Quyên , Minh lại bị đánh 1 cái , nhưng cậu không thấy đau... khuông mặt tèm lem như con nít khóc nhè lúc này của Quyên còn khiến Minh cảm thấy cực kì buồn cười , gắng nhịn không nhếch môi , cậu vờ nhăn mặt-A...đau quá! đau...
-Hở...-Quyên chợt khựng lại-Minh....-thấy Minh đang nhau mặt lại vì [vờ] đau cô bé bỗng lo lắng...-cậu...cậu không sao chứ? tớ xin lỗi , tớ vô ý quá! có sao không hả Minh?
Bây giờ , như đã hết nhịn được , Minh bỗng phá lên cười , rồi cậu quay lại , nắm chặc tay Quyên , nói-Tớ đùa đấy! Làm gì mà lo lắng thế!?
Quyên thì đang cuống lên bỗng chuyển sang đỏ cả mặt , cô bé giựt phắt tay ra , hét lên-Cái cậu này! Đáng ghét quá đi!-rồi hầm hừ quay đi hướng khác
-Thôi thôi mà...-Minh vẫn đang bụp miệng cười rúc rích-tớ xin lỗi
-Thôi đi! Ghét cậu quá rồi!-Quyên quay lại lườm Minh , rồi cũng như Minh , cô bé bỗng phì cười , lâu rồi mới được vui như vậy , cứ như 2 đứa trẻ con , mà phải chi là trẻ con thật thì tốt , chẳng phải lo lắng thứ gì , ngày ngày cứ chơi đùa bên nhau...
Kéttt...tiếng cửa mở ngắt ngang trò cười của 2 đứa “con nít” , 2 người bất giác nhìn ra , từ ngoài cửa , Linh , bố Minh cùng 2 vị bác sĩ đi vào
-Làm gì mà vui vẻ thế!-Linh với cái giọng lưỡi bén lẹn liếc nhìn Quyên , nhưng mà kì thực bây giờ thì chẳng ai quan tâm đến Linh làm gì , tâm điểm chính ở đây là Minh-với việc Minh vừa tỉnh
-Con!!-nghe tin Minh tỉnh , ông đã đi thật nhanh đến đây , chạy đến ôm lấy cậu con trai , mắt ông bỗng ứa nước
-Bố lo lắng quá , con không sao...-nhẹ gỡ tay ông ra , Minh thì thầm
-Ừ ừ , thế là tốt-lấy tay quệt hàng nước mắt , ông đứng dậy lê bước dần ra , lấy chỗ cho 2 vị bác sĩ đang đi đến...
Đến giường bệnh , 1 vị ngồi xuống , lây cái ống nghe từ túi ra , còn vị kia quay lại , đưa tay ra hiệu mọi người đi ra ngoài...






























































































































2 nhận xét:

ekconphahoai nói...

Hix, ngắn tẹo hà! Mà thui, cũng dc rùi^^ Umh... dc đoá nhóc, hehe con pé Q bắt đầu "dơ" rùi, hem bít sao nữa đây? Tiếp, 2 đứa sẽ "tỉnh tò" rùi.... thui, tưởng tượng mất công, viết lẹ nha!
Còn h sf đi ngủ! Oaps....

Gman.Return nói...

em gì nè, anh link blog em đc ko?

 

Free CursorsMyspace LayoutsMyspace Comments