Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2007

Phần 2 [ wan hệ "mẹ chồng nàng dâu" tốt đẹp wé ;)) ]

Đã 3 tháng trôi qua kể từ cái ngày đau khổ đó ......
Hôm nay là ngày đối với Quyên là cực kì quan trọng-ngày bắt đầu cuộc thi giành học bổng ... Đã đến lúc Quyên thử sức mình sau bao công sức học tập miệt mài , cũng là cái lúc để Quyên chứng minh cho Minh biết rằng.....việc cậu làm không hề sai....
3 tháng vừa rồi , 2 người đã không hề gặp nhau , quá chỉ là những cái nhìn xa xăm , lén lút , những cái nhìn không kiềm chế được ..... 2 người đã không nói với nhau 1 lời , trong 3 tháng vừa rồi , có lẽ phải có 1 sức chịu đựng đáng kể - nhất là với Minh

......................

Tùng...tùng..... Tiếng trống như vang dội cả trong lòng Quyên , sao tự nhiên lại hồi hộp thế này?
Quyên hít thật sâu-"Bình tĩnh nào..."... rồi nối đuôi hàng đi thẳng vào phòng thi...
Không khí sao căng thẳng quá....
Cả hàng lặng lẽ đi đến cửa phòng , ai nấy đều cầm trên tay quyển sách chăm chú ôn bài ..
Kì thi này toàn tề tụ những gương mặt ưu tú nhất,nhì trường , hầu như ai cũng có hoàn cảnh khó khăn và quyết tâm như Quyên- quả là 1 thử thách không dễ....

......................

Vài phút chờ giám thị đi lấy danh sách , Quyên tranh thủ đọc lại bài , cô bé đã đọc đi đọc lại gần cả chục lần mà sao vẫn chưa an tâm ....
Cảnh vật hôm nay sao mà yên ắng quá , cả những cơn gió cũng như ngừng thổi... - Hình như... chúng cũng đang căng thẳng ...
Quyên gấp quyển sách lại , khẽ lắc nhẹ đầu... "Đc rồi.. bình tĩnh , bình tĩnh nào!"

Bóng giám thị với tờ danh sách từ xa... Quyên lại hít thở thật sâu , chẳng bao giờ cô bé thấy hồi hộp như bây giờ... gắng hết sức nghe giám thị gọi tên , đúng là thật rõ , nhưng Quyên vẫn thấy âm thanh đó có gì xa xăm....
- Lê Minh Phương... Nguyễn Ngọc Quyên , có mặt không?-cô giám thị gọi lớn
-Hở...?-Quyên khẽ giật mình-Vâng!-rồi giơ tay trả lời lớn
-Em vào ngồi bàn ba góc ngoài-cô giám thị chỉ tay ra hiệu
-Vâng..-Quyên cúi đầu lặng đi đến chỗ của mình... cô bé đã bớt căng thẳng , 1 chút....
Ngồi vào chỗ , Quyên lấy bút thước ra rồi lặng ngồi nhìn ra cửa sổ.... Bây giờ gió mới bắt đầu thổi , nhắm mắt lại , Quyên nhẹ để gió thổi bay mái tóc... gió mát rượi như cũng thổi bay luôn phần nào hồi hộp trong Quyên...-"Bắt đầu rồi đấy...cố lên Quyên ơi!"- 1 lần nữa cô bé tự cổ vũ mình...
Lại 1 cơn gió thổi qua .. cơn gió này hơi khác... nó mang theo 1 làn hơi gì đó....
-"Minh"-Quyên chợt giật mình mở mắt , hình như Minh vừa qua đây , Quyên cảm nhận rất rõ
Cô bé vội nhìn ra cửa sổ , vẫn 1 khoảng trống không -"Có lẽ mình tưởng tượng đây mà.."-Quyên cười buồn 1 cách ngốc nghếch rồi quay lên bảng...

Cách đó 1 khoảng xa... sau gốc cây bàng lớn... Minh vẫn đang lặng nhìn và thầm cổ vũ cho Quyên....

......................

90 phút trôi qua thật nhanh....

Lại 1 tiếng trống vang lên để kết thúc buổi thi , cả phòng ai nấy đều xong phần dò lại bài từ lâu , chỉ đợi cô giám thị kêu tên nộp bài....

Quyên nhìn lại bài lần cuối , bài thi này đối với công sức khổ luyện của cô bé quả là không quá khó , nhưng , Quyên vẫn không yên tâm , cô bé vốn kỹ lưỡng và hơi cầu toàn , trong 1 kì thi như thế này , Quyên không cho phép mình bỏ lỡ 1 giây ...

-Nguyễn Ngọc Quyên lên nộp bài!-cô giám thị gọi lớn

-Vâng!-Quyên cầm bài thi lên đặt lên bàn giám thị rồi nhanh chân đi lại chỗ ngồi dọn dẹp bút thước đợi hiệu lệnh ra về.....

Nắng càng lúc càng lên vàng ươm bao trùm cảnh vật , Quyên bỗng thấy nhẹ nhẹ lòng ....

-Phạm....-cô giám thị gọi tên người cuối cùng rồi ra hiệu cả phòng ra cửa

"Về thôi!"-Cả phòng hò reo như cho tan hết mọi căng thẳng nãy giờ , 90' vừa qua.....chỉ có 90' thôi mà quả là quá khó khăn! Để chuẩn bị cho 90' này người ta đã phải bỏ ra cả mấy tháng trời , bao công sức , bao giọt mồ hôi ....và nhất là Quyên , đã đánh mất cả hạnh phúc lạ lẫm đầu đời.....

Cả phòng ùa ra như ong vỡ tổ , mấy đám chụm đầu dò nhau kết quả , lại có mấy đám rủ nhau ra quán nước "xả street" , còn Quyên thì không , cô bé chỉ lặng lẽ về nhà , bây giờ cô bé chỉ muốn thấy mẹ , lòng Quyên đang dâng lên một niềm tin khó tả và cô bé muốn sẻ chia....

Mẹ Quyên năm nay đã ngoài bốn mười , là 1 phụ nữ góa chồng 1 tay nuôi cả đàn con , mặt bà lúc nào cũng hằn lên vết mệt mỏi , nhưng bên trong bà thì lúc nào cũng lạc quan , yêu đời , đặt biệt bà có nụ cười rất hiền , Quyên rất thích nụ cười của mẹ , từ khi ba mất , mẹ là điểm dựa duy nhất của Quyên , nhất là mặt tinh thần , có thể nói nếu không có mẹ , Quyên sẽ không có 1 tâm hồn lạc quan , 1 gương mặt hay cười như bây giờ , vì thế , chắc cũng không có gì ngạc nhiên nếu bảo Quyên rất yêu mẹ mình và chuyện gì cô bé cũng có thể chia sẻ với mẹ... chỉ mẹ thôi......

.........

Đi nhanh qua con hẻm nhỏ , Quyên tiến thẳng ra đường lớn , con đường với những hàng cây rợp bóng .....Đường hôm nay đông xe quá! Quyên bỗng thấy sờ sợ.....

Bước xuống lòng đường , Quyên cẩn thận nhìn xe ... 1 chiếc vụt qua , lại 2 ,3 ..v..v... chỉ còn vài bước nữa là qua được bên đường , Quyên nhẹ thở phào rồi bước nhanh qua mà không để ý.... vẫn còn 1 chiếc xe đang đi với tốc độ cực nhanh đến.....

-Tinnnnnnnnnnn!!-chiếc xe vang 1 tiếng kèn vọng , Quyên giật mình và bất giác hét lên , trước mắt cô bé tối sầm... tưởng như mọi thứ để kết thúc thì bỗng 1 tiếng nói vang lên....

-Cẩn thận!-...và 1 đôi tay đẩy Quyên qua vệ đường .....

Kétt... tiếng xe thắng gấp sau 1 hồi va chạm , Quyên giật mình ngồi dậy sau 1 phen mất hồn , xung quanh mọi người xôn xao tiếng dần về chiếc xe và....1 người đang nằm trên mặt đất , mặt Quyên tái lại , tim cô bé như ngừng đập.... vội kéo nhanh cái túi cầm tay , Quyên chạy nhanh đến chỗ vừa xảy ra tai nạn mà nạn nhân đáng lẽ..... đã là mình .... Lẫn nhanh qua đám đông , Quyên bậm chặc miệng lại.... người đó... không ai khác.... mà chính là Minh....! Cả người Quyên bỗng đơ cứng-"Minh..."-cô bé không tin vào mắt mình , đúng là khuôn mặt đó , khuôn mặt của Minh....mắt cậu đang nhắm chặt ....-"Minh..Minh à!..."-chạy vội đến bên Minh , Quyên lay người cậu-"Tỉnh dậy đi Minh! Tớ xin cậu đấy! Cậu tỉnh dậy đi!"-mắt cô bé ướt nhòa lúc nào không hay....

Xe cấp cứu đã đến , Quyên theo đoàn y tá đưa Minh lên xe tiến thẳng đến bệnh viện , mắt cô bé nãy giờ không rời khỏi Minh dù chỉ là 1 giây ... cô bé cảm thấy mình có lỗi... lòng cô bé đang rất nặng nề , nặng mọi cảm xúc , và nhất là.... lo lắng cho Minh......

Chiếc xe thắng nhanh trước cửa bệnh viện , đoàn y tá đưa Minh xuống băng ca rồi nhanh chân vào phòng cấp cứu... tình hình có vẻ khá nghiêm trọng....

Giúp y tá liên hệ với gia đình Minh xong , Quyên lặng ngồi lại trước cửa phòng cấp cứu , mắt cô bé đăm vào chiếc đồng hồ với cái kim giây lê lết chậm chạp , bây giờ trong Quyên không còn gì khác ngoài Minh , ngoài nổi lo cho Minh... -"Minh.. cậu không được có mệnh hệ gì đâu đấy!..."...Quyên nắm chặc 2 bàn tay , khẽ thầm....

....................

Vài phút trôi qua chậm chạp , đúng ra là chỉ mới 15' thôi mà sao Quyên cứ ngỡ là cả thế kỉ , cửa phòng cấp cứu vẫn cứ im lìm , vẫn cứ là.... 1 bầu không khí căng thẳng.....

-Minh! Minh con tôi đâu?-tiếng 1 người phụ nữ vang lên cùng tiếng guốc lộp cộp phá tan bầu không khí tĩnh lặng-À ! Cháu ...là...là Quyên phải không ?!-người phụ nữ vẫy Quyên gọi lớn-Cháu..cháu...-bà ta thở hộc hộc , hình như bà ta đang rất mệt-... có biết Minh ở đâu không?

-Dạ!-Quyên vội đứng dậy-...bạn ấy...bạn ấy đang ở trong này ạ....-Quyên lắp bắp tay chỉ vào phòng cấp cứu-Bác..là mẹ bạn ấy à?

-Ừ-bà ta trả lời nhanh gọn rồi nhanh chân đến cửa phòng cấp cứu....-..bác sĩ bảo nó sao hở cháu?-rồi quay lại hỏi Quyên với vẻ mặt lo lắng...

-Cháu...cháu không rõ...-Quyên ngậm ngừng...-Bác ngồi xuống chờ đã ạ...?

-Ừ..ừ.. cháu cứ ngồi đi-bà ta vẫy tay ra hiệu và cứ tiếp tục gắng nhìn vào phòng cấp cứu...-....cầu là nó không sao...chắc sẽ không sao...trời ơi...-bà ta thủ thỉ 1 mình , giọng bà run run 1 cách tội nghiệp....

-Bác à...-Quyên đúng dậy , dìu bà vào ngồi ghế-Bác đừng lo quá....-Quyên an ủi bà , nhìn bà như vậy , lòng cô bé càng nặng nề hơn , phải chi Quyên cẩn thận hơn thì đã không ra thế này...-"Minh! Cậu nhất định phải khỏe , không được bị gì đâu...Tớ xin cậu đấy!"-rồi Quyên ngồi xuống kế bà mẹ đang run lên vì lo lắng , lòng cô bé cũng khẽ nấc run lên....

.........................

1 giờ trôi qua... 2 người vẫn ngồi như vậy , bà mẹ 2 tay vẫn nắm chặc vào nhau , lâu lâu lại nấc lên tiếng khóc , mắt bà không biết đã đỏ hoe lên từ khi nào , còn Quyên thì vẫn cứ nhìn chăm vào cửa phòng cấp cứu đóng im ỉm , lòng cô bé thì vẫn rất nặng nề..... không khí xung quanh rất tĩnh lặng , ngoài tiếng nấc của bà mẹ và tiếng xe đẩy đồ của các cô y tá lâu lâu đi qua nãy giờ , còn lại thì hầu như chẳng còn tiếng động nào.....

-...à....cháu ơi...-bà ta bỗng lên tiếng , phá tan bầu yên tĩnh-...cháu có biết...-khẽ ngăn tiếng nấc trong miệng , bà thầm thì-... Minh nó đi đứng sao mà bị ra thế này không ?....

-Dạ...-Quyên giật mình , câu hỏi.. quả là quá bất ngờ với Quyên , cô bé thật là khó trả lời , không lẽ... phải nói hết rằng là... vì Quyên nên Minh mới....-..thưa bác.....-giọng Quyên nhỏ dần rồi bất chợt câm bặt... phải trả lời làm sao đây?

-Sao hả cháu?-Bà ta lay người Quyên hối thúc

-..Vâng...là vì ....-"có lẽ phải nói thôi..." Quyên nghĩ thầm-vì...

Két! Tiếng cửa mở ngắt ngăn câu nói của cô bé , từ trong phòng cấp cứu , 1 vị bác sĩ già lẵng lặng bước ra , Quyên và bà mẹ nhanh chóng đi lại gần vị bác sĩ , hỏi dồn:

-Con tôi nó sao rồi hả bác sĩ , nó có bị gì không?-bà mẹ như không chờ được nữa để biết về sức khỏe của con mình...

Chậm rãi cởi bỏ khẩu trang và bao tay , vị bác sĩ ấy từ từ trả lời từng câu hỏi của bà :

-May là không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng bị nứt xương nhiều chỗ , có lẽ phải dưỡng bệnh khá lâu-rồi ông ta lại lẵng lặng quay đi , không nói thêm gì nữa....

-Vâng..cảm ơn....-bà mẹ gọi với theo vị bác sĩ , giọng bà xen lẫn chút vui mừng...-vậy là không sao rồi...may quá... cảm ơn trời!-rồi bà ta mỉm cười thanh thản như trôi hết nổi lo lắng nãy giờ....

-....-Quyên thì vẫn đứng im lặng , cô bé không nói gì , đúng hơn là không nói được gì , mặt Quyên cũng đang lộ rõ vẻ vui mừng-"..may..may quá..."-cô bé nắm hai bàn tay lại và khẽ cười....

Két! Cánh cửa ấy lại mở ra , lần này là 2 cô y tá với cái xe đẩy trên có đầy đủ dụng cụ khám mổ , 1 trong số 2 cô tay cầm 1 tờ giấy có vẻ như là 1 tờ danh sách , lật nhanh từng trang , cô ta nói lớn:

-Thân nhân bệnh nhân Minh đã đến chưa?

-Vâng! Tôi đây-mẹ Minh lên tiếng

-Chị đi theo tôi-chị ta ra hiệu-còn cô bé kia , là thân nhân luôn phải không?-rồi lại chỉ tay vào Quyên-đi vào canh chừng bệnh nhân , có gì báo lên bác sĩ

-V..vâng-Quyên lí nhí , mắt cô bé bỗng chăm vào cách cửa đang he hé mở...

-Cháu ở đây nhé!-mẹ Minh ngắt cái nhìn của Quyên , đặt tay lên vai cô bé với nụ cười tin tưởng rồi bà bước đi

Quyên chợt thấy vui vui trong lòng , cô bé nhìn theo bà , cũng cười đáp , cứ thế cho đến khi bóng bà khuất hẳn....

Trời đã bắt đầu chuyển chiều , ánh nắng bắt đầu khuất dần và không khí thì lại cứ hầm hầm lên

Quyên đẩy cửa bước vào phòng , căn phòng mờ mờ trong ánh đèn xanh yếu ớt , mọi thứ cứ lành lạnh , Quyên đảo mắt nhìn xung quanh , từ cái rèm trắng , đến vách tường , rồi lại chiếc giường Minh đang nằm , 2 cánh tay gắn vài sợi dây nhựa trong suốt của cậu bé rồi khẽ đến bên ngồi xuống bên cậu , nhìn thẳng vào gương mặt thân quen.... lòng Quyên bỗng trào dâng 1 cảm giác là lạ , cái cảm giác luồn qua người lúc nào cũng làm tay chân Quyên đơ cứng lại , tim thì đập thình thịch tưởng như người ngoài cũng có thể nghe , cái cảm giác khiến Quyên cứ muốn lại gần , thật gần Minh , muốn nắm thật chặc bàn tay ấy để rồi hơi ấm từ 2 trái tim lại 1 lần nữa hòa lẫn vào nhau.... cái cảm giác dịu kì mà Quyên từ mấy tháng nay đã không được cảm nhận , lại là bây giờ , khi tự nhiên cái cảm giác thèm muốn ấy lại dâng trào thật cuồng nhiệt , như 1 sức hút không thể nào ngăn cản , bàn tay Quyên cứ từ từ xích dần vào cho đến khi nắm được thật chặc tay Minh , cái bàn tay ấy , cái hơi ấm ấy ....diễn tả làm sao được cảm giác trong Quyên bây giờ , cái cảm giác như người đi trên mây , chỉ muốn đi mãi ... không bao giờ về lại mặt đất..... mà không biết do Quyên tưởng tượng hay là sự thật ....hình như ... Minh cũng đang cố nắm thật chặc tay Quyên....

Không gian tĩnh lặng , căn phòng vắng chỉ có 2 người... quá là khó để mà giữ khoảng cách , huống chi... đã từ lâu 2 người không được gần nhau.....

....................

Kim giây tíc tắc trong không gian tĩnh lặng , nghe rất rõ , nó chạy thật nhanh... sao thời gian lúc này lại chạy nhanh đến vậy ? Quyên không muốn thế ... thời gian hãy cứ lặng yên đi....như thế không được sao? Quyên muốn mình cứ được thế này mãi....

Kích kong!-cái đồng hồ reo vọng lên báo hiệu 3 giờ , nó kêu không lớn nhưng cũng đủ làm Quyên giật mình -"đã 3 giờ rồi sao..."-Quyên thở dài... mẹ Minh vẫn chưa quay lại , cô bé vẫn chưa thể đi về , nhưng thật sự thì Quyên cũng chẳng muốn đi đâu....

Nhẹ rút tay khỏi tay Minh , Quyên xích ghế khẽ bước ra cửa ngóng nhìn , vẫn là cái hành lang vắng tanh không 1 bóng người , không phải cô bé đang mong mẹ Minh quay lại.... chỉ vì tự nhiên cô bé sợ .. có 1 bóng người đẩy cánh cửa bước vào và đương nhiên lúc đó Quyên sẽ phải rời Minh , Quyên vẫn nhớ đến mẹ , chắc chắn mẹ đang lo lắng cho Quyên ... lúc này chỉ có Minh , cái "nhiệm vụ" phải canh chừng Minh mới làm cho tâm can Quyên không bị day dứt khi khiến người mình thương yêu phải lo.....

-"Không có ai.. vẫn không có ai cả"-Quyên nheo mày vừa lẩm bẩm nhưng thật ra trong lòng cô bé lại thấy nhẹ vô cùng , đẩy cửa bước vào , Quyên chạy thật nhanh đến bên và lại nắm thật chặc lấy tay Minh , cô bé bỗng nở nụ cười ....-"Sao mà hạnh phúc quá! Vậy thì làm sao mà rời xa Minh nổi đây?"-Quyên nhìn Minh nghĩ thầm.... phải chi cô bé có phép biến thành tượng thì hay quá......

Kéttt... cách cửa mở ra bỗng ngắt ngang bầu tĩnh lặng , Quyên giật thót cả tim , rút vội tay , Quyên bất giác đứng thẳng dậy

-Làm cháu giật mình à?-mẹ Minh nhìn Quyên cười hiền

-Dạ không...-Quyên lặng...-....bác sĩ bảo sao rồi hả bác?

-Nó phải nhập viện khoảng 1 tháng hơn ...-bà khẽ thở dài-...may mà đã thi xong rồi , không thì....

-Vâng..-Quyên trả lời , rồi cả 2 người cứ đứng yên và im lặng trong vài giây sau ...

-À..bác ngồi chứ ạ!-Quyên chợt lên tiếng , tay nhẹ kéo ghế đến gần bà

-Ừ..-bà nhìn Quyên với nụ cười biết ơn rồi lại nhìn xuống đồng hồ-... chiều rồi này , ba mẹ cháu chắc lo lắng lắm đấy!

Quyên cúi mặt , đúng rồi nhỉ? mẹ Minh đến rồi , cô bé cũng phải về thôi....-Vâng , cháu cũng định về...-Quyên khẽ , mắt cô bé lộ rõ vẻ buồn...

-Cảm ơn cháu nhiều vì hôm nay nhé!-giọng bà ấm áp , bà đứng dậy và tiễn Quyên ra cửa

Quyên đi theo bà mà chân cứ muốn dính chặc vào mặt đất ... Ra đến cửa , Quyên lễ phép cúi chào rồi lại quay đi...

Đằng sau bà mẹ vẫn đứng nhìn theo như cái lúc Quyên nhìn theo bà đến khi bóng cô bé khuất hẳn....

.....................

Nắng chiều khô nóng 1 cách ngộp ngạc , Quyên đẩy mạnh cánh cửa hành lang thông với con đường ra cửa chính rồi đi thật nhanh , mắt nhìn luôn vào cái đồng hồ -"chắc mẹ đang lo lắm..."..-Quyện khẽ bặm môi...-"có bao giờ mình về trễ thế này mà không xin phép đâu..." cô bé lầm bầm như tự trách

Kéo cái mũ chặc xuống đầu , Quyên chạy nhanh ra cửa rồi qua luôn trạm xe buýt , trong những chiều như vậy , Quyên ghét nhất là chờ đợi , mà hình như ông trời đã hiểu được cô bé , Quyên vừa ra là xe buýt cũng vừa dừng bánh , nhanh chân trèo lên xe , Quyên chọn 1 chỗ gần cửa sổ nhất để dễ hứng gió , trời nóng thế này mà... vả lại cái mùi xe buýt cũng có phần làm Quyên khó thở....

Xe lại bắt đầu lăn bánh , cái mùi khói lại nồng nặc thêm , Quyên cố co sát người về phía cửa sổ để gió lùa bớt đi cái khó chịu , đầu cô bé bỗng nhưn nhức... xe đi được 1 đoạn , cô bé đã thiếp đi lúc nào không hay......

1 giấc ngủ thật chẳng mấy ngon lành , nhưng , những giấc mơ của nó thật làm Quyên chẳng muốn mở mắt , Quyên đã mơ về Minh , về những giây phút khi nãy... và lòng cô bé cũng đã chợt nhói đau khi phải nhìn lại khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi vừa rồi.....















5 nhận xét:

Nặc danh nói...

woa....hay wá cỡ, giờ mới bít kon pé này văn chương lai láng dzị đó nha!
Tiếp đi tiếp đi nhóc, năng xuất lên! Tốc độ kỉu này ở SHE FM là bị "khủng bố" goy đó! Hehe....

Nặc danh nói...

oh` hay ... chua doc nhung tui bik chac chan' hay oa`i... gioi? nhoc'

Nặc danh nói...

ủa , zì zì hay zạ? chưa đọc seo bik hay? đọc đi cm mới 9xác , bik chưa? [ iem đang tập "lên lớp" hahahaha]

Nặc danh nói...

Úi troài, cái con pe' này viết thêm lúc nèo thía?
Mai mốt có edit nhớ báo nghe, còn hem là phải vít ra entry mớid9o1, chứ hem thui sf hem bít là lơ ah! ;))

Gman.Return nói...

úi, dài kinh khủng @-), nhìn chóng mặt quá

 

Free CursorsMyspace LayoutsMyspace Comments